“Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền,... là ánh đuốc trong đêm khi con lạc lối...”
Mùa lạnh năm nay lại bắt đầu, đêm nay, giữa lòng Thủ đô phồn hoa, trong lúc con đang ở trong căn phòng êm ấm, tiện nghi này thì mẹ vẫn hàng đêm giấc ngủ chập chờn bên gian hàng ngoài giá lạnh. Con nhớ mẹ, mẹ ơi,....
Ngược dòng thời gian, con nhớ đến những ngày cả nhà mình còn sống trong khó khăn thiếu thốn. Con mãi không quên cái cảnh mẹ tần tảo sớm hôm với ruộng lúa, chăm đàn lợn, con gà. Cả một khu vườn rộng mấy sào đất chỉ toàn khoai với môn. Rồi những ngày mẹ phải lặn lội đạp xe ra đến những làng quê xa để tìm mua từng cân quả, bó rau, con gà vào chợ bán, kiếm ăn từng ngày cho cuộc sống gia đình! Cả những ngày mẹ phải đi xa nhà, ba cha con phải ngồi bên mâm cơm lúc sống lúc chín!
Khó khăn lắm, nhưng hạnh phúc mẹ ạ. Còn hạnh phúc nào hơn khi sau những chuyến đi buôn xa, mẹ lại về và không quên cho anh em con đồng quà tấm bánh, chiếc áo, đôi giày. Hạnh phúc nào hơn khi cả nhà quây quần bên mâm cơm canh mẹ nấu. Còn hạnh phúc nào hơn khi sau những ngày vất vả, bốn người trên một chiếc xe đạp, ba đèo con ngồi trước, mẹ bồng em ngồi sau cùng nhau đi ăn kem, ăn chè, xem phim,...
Khó khăn rồi cũng dần qua đi, cuộc sống gia đình cũng bớt đi cái cảnh cơ hàn. Anh em con cũng được đến trường như bao bạn bè đồng trang lứa. Mỗi ngày được tung tăng đến trường cùng bè bạn, được xúng xính trong những bộ đồ mới. Mỗi lần con mở những trang sách, những cuốn vở mới còn thơm mùi giấy, con lại nghĩ về mẹ, nghĩ đến hình ảnh mẹ đang loay hoay một mình bên gian hàng tạp hóa kiếm từng đồng một để lo cho chúng con được bằng bạn bằng bè, được đầy đủ ngày ngày đến lớp. Mỗi lần như thế, từ trong trái tim ngây thơ của con trẻ lại có thêm động lực để học hành, để rồi được tự hào khoe với mẹ những điểm chín, điểm mười sau mỗi ngày tan học. Hạnh phúc biết bao khi sau những giờ học căng thẳng mệt mỏi, con lại được sà vào vòng tay âu yếm của mẹ. Suốt những tháng năm ấy con được sống trong tình thương đầy đủ, ân cần của mẹ và cha. Một gia đình êm ấm.
Rồi con vào đại học, ngày con đi, mẹ nhìn theo đầy lưu luyến như không muốn con rời xa mẹ, dù là con chỉ đi học. Mẹ ơi, mẹ có biết đó cũng là lần đầu tiên con phải rời xa sự chăm sóc của mẹ, con đã quen có mẹ, ở bên mẹ, mẹ đâu có khi nào để con phải tự làm gì đâu? Mười tám tuổi, cái tuổi có thể nói là trưởng thành, nhưng ngoài sách vở con nào đâu biết gì hả mẹ? Để rồi những tháng năm ấy, không chỉ một lần con vấp ngả. Không chỉ một lần mẹ đã khóc vì con, đứa con ngỗ nghịch và bất hiếu này.
Năm tháng cứ thế trôi, anh em con cũng lớn khôn, mỗi đứa một việc làm. Rồi con cũng đến tuổi có một gia đình cho riêng con. Cứ nghĩ đến lúc này mẹ được nhẹ nhàng hơn, bớt đi một chút cái gánh nặng lo toan. Nhưng không, có những nổi đau, những mệt nhọc còn lớn hơn thế lại đến với mẹ, mẹ phải làm những việc mẹ đúng ra không phải làm. Mẹ phải chịu những điều tiếng mẹ không phải chịu. Tất cả là từ con? Chắc chỉ mẹ cha là luôn hiểu và thương yêu con. Con biết chọn con đường khác là phải ra đi, phải bước tiếp đây hả mẹ? Bước tiếp để làm lại những việc con còn dang dở, những việc mà đúng ra con phải làm từ năm bảy trước. Một lần nữa con xa mẹ. Mẹ ơi, hãy tin và hãy tha thứ cho con, mẹ nhé!
Hai mươi chín tuổi đời, thế nhưng mỗi lần nghĩ về mẹ, khi bên mẹ con vẫn mãi chỉ như là một đứa trẻ. Trên những bước đường con đi, có những khi không tránh được những va vấp, ưu phiền, cũng không ít lần gục ngã. Có gì tốt hơn khi con được nâng đỡ bởi vòng tay mẹ, mỗi lần như thế con lại tìm về bên mẹ, để được mẹ chở che, để mẹ cho con thêm động lực, cho con đứng vững và trưởng thành hơn. Chỉ có mẹ với trái tim nhân hậu và tình thương vô bờ mới luôn bao dung, tha thứ mỗi khi con lỗi lầm. Mẹ mãi là ánh trăng dịu hiền soi sáng mỗi bước đường con đi. Mẹ mãi là con sông dào dạt, cuốn trôi đi những ưu phiền cho con những lúc tìm về bên mẹ. Ôi, lòng mẹ...!
“Ngọn núi mẹ cha” mãi là khởi nguồn cho “dòng sông con cái” đi hết thác ghềnh này đến bến bờ khác, để rồi cả một đời trông ngóng, nhớ thương. Mỗi khi bạn bước lên xe cho một chuyến đi, bao nhiêu lần bạn nhìn lại mẹ phía sau, gửi cho mẹ một cái vẫy tay, một cái nhìn trìu mến? Có phải lúc nào bạn cũng biết mẹ đang nhìn theo với một niềm tin, hy vọng và một thoáng buồn phía sau! Có bao giờ bạn tự hỏi, đã bao nhiêu lần bạn nói được câu “Mẹ ơi, con thương mẹ, con yêu mẹ!”. Trong khi, cả ngàn lần bạn đã nói “yêu thương” với những người không quen biết, để rồi không ít lần đổi lấy nỗi đau. Ôi, “Cha mẹ thương con biển hồ lai láng/ Con thương cha mẹ, tính tháng kể ngày...”
Con không nhớ ai đó nói rằng “phụ nữ là một nửa của thế giới”, nhưng với con, giờ này, những người mẹ là tất cả, con không khi nào nghĩ được mình sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành như thế nào nếu thiếu đi tình thương yêu, sự chăm lo và chở che của mẹ! Gia đình sẽ còn lại gì khi thiếu đi hình dáng người vợ, người mẹ dịu hiền, cần mẫn, đảm đang.
Hạnh phúc cho con khi được lớn lên trong tình thương và sự dạy bảo nghiêm nghị của cha, trong tình yêu bao dung và chăm sóc ân cần của mẹ. Hạnh phúc khi mẹ còn nghe con nói, còn dõi theo mỗi bước con đi. Mẹ ơi, xin mẹ hãy yên lòng, con xin hứa con của mẹ sẽ không phụ lòng mẹ cha. Hỡi những ai đang còn mẹ, xin đừng làm mẹ buồn, đừng để những giọt nước mắt buồn đau phải lăn trên khuôn mặt mẹ!
PHẠM VĂN ÁNH