Trong vườn nhà của NNC Hồ Tấn Phan
Tôi đoan chắc, lắm người có cái thú chơi đồ cổ, nhưng 99 phần trăm thiên về trang sức hoặc giải trí theo kiểu “mu - mơ – mù – mờ”, vàng thau lẫn lộn. Ông hẳn nhiên ở trong 1% hiếm hoi ấy. Ông không chỉ giỏi thẩm giá trị “nhất dáng, nhì da, thứ ba của lạ” (dáng đẹp, men quý phái và loại “hàng độc") của gốm, mà còn tìm tuổi của chúng. Không phải ngẫu nhiên ông là “chủ nhân của gần chục ngàn cổ vật từ gốm sứ có niên đại xa xưa nhất thuộc thời kỳ tiền văn hóa Sa Huỳnh (cách nay khoảng 3.000 năm) đến những đồ gốm sứ, đồ đồng triều Nguyễn…” (nguồn internet). Có được tài sản vô giá ấy bởi ông thấy ra “tư liệu đồ cổ góp phần bổ sung một cách đầy đủ hơi thở của cuộc sống mọi thời đại mà thư tịch không thể hiện hết”.
Tạm biệt ông – Nhà nghiên cứu HỒ TẤN PHAN, miền bí ẩn tôi chưa hiểu hết. Hẹn lòng mình sẽ có ngày trở lại, mong được ông “đối ẩm” cùng tử hàng này để quên đếm tuổi thời gian…
Võ Văn Luyến